Trong sách 1 Các Vua, thẩm quyền tối thượng của Đức Giê-hô-va vượt trên mọi quyền lực, thế lực được bày tỏ mạnh mẽ nhất trong Chương 18, là một trong những chương nổi tiếng trong Cựu Ước, kể lại câu chuyện Ê-li thách thức các tiên tri của tà thần Ba-anh trên núi Cạt-mên. Đức Chúa Trời đã khiến lửa từ trời giáng xuống để chứng minh Ngài là chân thật còn thần Ba-anh thì hư không, hắn một tà thần giả dối mà vua A-háp tôn thờ. Sau sự đắc thắng đầy vinh hiển của Đức Chúa trời cuộc đối đầu công khai của Ê-li trên núi Cạt-mên, Ngài cũng đã chấm dứt hạn hán tại Y-sơ-ra-ên bằng cách sai mưa xuống lần đầu tiên sau ba năm rưỡi hạn hán.
Điểm đáng chú ý của phân đoạn này là tiên tri Ê-li đã đưa đề nghị (như một sự minh chứng) đầy quyền năng: “Vị thần nào đáp lời bằng lửa thì vị đó chính là Đức Chúa Trời” – (18:24). Rất đáng để thắc mắc rằng: tại sao tiên tri Ê-li không yêu cầu sấm sét, mây, nước, mưa,…? Tại sao phải là lửa? Vậy lửa ở đây có chức năng và ý nghĩa thật sự là gì mà có thể bày tỏ được sự hiện hữu của Đức Chúa Trời?
Trước hết, chúng ta cần biết một chút về tiên tri Ê-li. Phát âm “Ê-li” trong tiếng Hê-bơ-rơ có nghĩa là “Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời của tôi”, điều này được minh chứng rõ ràng nhất khi chúng ta thấy đức tin của ông nơi Đức Chúa Trời chứ không phải là Ba-anh, khi mà cả dân sự lúc bấy giờ đã rời bỏ Đức Chúa Trời của họ. Không chỉ thế, trong cùng bối cảnh của chương 18:31, Kinh Thánh chép:
“Ê-li lấy mười hai phiến đá, theo số chi tộc của các con trai Gia-cốp, là người mà lời của CHÚA đã phán, “Y-sơ-ra-ên sẽ là tên ngươi.”
Từ “Lời của Chúa” thể hiện chính xác về đức tin và sự trung tín của ông dành cho Đức Chúa Trời, Chúa của ông. Ông không phải là người tin qua hành động hay lời nói, mà mọi điều ông làm đều dựa trên sự học biết, tra xét, ghi nhớ và vâng giữ lời Đức Chúa Trời.
Trong cả kinh thánh Cựu Ước lẫn Tân Ước chúng ta không khó để bắt gặp việc Kinh Thánh bày tỏ mối liên hệ mật thiết giữa Đức Chúa Trời và lửa. Có nhiều sự kiện trong đó cơn thịnh nộ, sự phán xét, sự thánh khiết hoặc quyền năng của Đức Chúa Trời được bày tỏ qua lửa từ trời. Đặc biệt, Đức Chúa Trời được gọi là “ngọn lửa thiêu nuốt” trong Phục truyền 4:24 (đây là lần đầu tiên Kinh Thánh chính thức thể hiện rõ mối liên hệ này) và Phục truyền 9:3.
- Phục truyền 4:24, nơi Đức Chúa Trời được gọi là “lửa thiêu đốt”, Môi-se cảnh báo dân Y-sơ-ra-ên chớ phạm tội thờ hình tượng vì Đức Chúa Trời là “Đức Chúa Trời kỵ tà” và Ngài sẽ không chia sẻ vinh quang của Ngài với các thần tượng hư không. Sự thờ hình tượng khơi dậy cơn giận công chính của Ngài, điều hoàn toàn chính đáng khi sự thánh khiết của Ngài bị khinh thường.
- Trong Phục truyền 9:3, Môi-se một lần nữa gọi Đức Chúa Trời là “đám lửa thiêu hủy” (hay nuốt trọn). Một lần nữa, chúng ta thấy cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời chống lại những kẻ chống đối Ngài được mô tả như lửa thiêu đốt tất cả mọi thứ trên đường đi.
Cuộc đối đầu giữa Ê-li và các tiên tri Ba-anh trên núi Cạt-mên cũng là minh chứng khác về ngọn lửa thiêu nuốt từ Đức Chúa Trời. Các tiên tri Ba-anh đã kêu cầu thần của họ suốt ngày để xin lửa từ trời xuống nhưng vô ích. Rồi Ê-li xây một bàn thờ bằng đá, đào một cái mương chung quanh, đặt của lễ trên củi và sai người đổ nước lên của lễ ba lần. Ê-li cầu khẩn Đức Chúa Trời, và Ngài đã khiến lửa từ trời xuống, thiêu đốt hoàn toàn của lễ, củi, đá, và làm ráo sạch nước trong mương dù cho mương nước và mọt thức trên bàn thờ đã được đẫm nước tận 3 lần trước đó.
Sự quả quyết chắc chắn của Ê-li, đã thể hiện rõ về sự hiểu biết của ông về một Đức Chúa Trời chân thật được bày tỏ trong chính Lời Ngài. Không thể chắc chắn hơn rằng, tiên tri Ê-li là người đã thật sự dành cuộc đời mình để tra xét luật pháp Chúa (Ngũ Kinh – Sáng Thế, Xuất Ai Cập, Lê-vi, Dân Số, Phục Truyền ), điều mà được biết đến là Kinh Thánh lúc bấy giờ. Ông thật sự hiểu hơn ai hết về mối liên hệ đặc biệt giữ lửa và Đức Chúa Trời.
Nếu chúng ta dành đủ thời gian và sự sâu sắc để tra xem lời Chúa, từ trước khi Môi-se nói về Chúa là “lửa thiêu đốt” trong Phục truyền, thì thật đã có rất nhiều lần Kinh Thánh đề cập về mối liên hệ đó, như:
Sáng thế 15:17 – “Khi mặt trời đã lặn hẳn và bóng tối phủ xuống, bỗng có một lò lửa bốc khói và một ngọn lửa cháy phừng đi qua giữa các sinh tế bị phân đôi.”
Xuất Ai Cập 19:18 – “Khói bao phủ núi Si-nai, vì CHÚA giáng lâm trong lửa. Khói từ núi bay lên như khói từ lò lửa hực và cả núi rung chuyển dữ dội. ”
Lê-vi 9:24 – “Lửa từ sự hiện diện của CHÚA phát ra thiêu hóa tế lễ thiêu và mỡ trên bàn thờ. Khi thấy vậy, toàn dân reo mừng và cúi đầu sát đất.”
Dân số 16:35 – “Một ngọn lửa từ CHÚA loè ra đốt chết hai trăm năm mươi người đang dâng hương.”
Phục truyền 9:3 – “Nhưng anh chị em biết chắc rằng CHÚA, Đức Chúa Trời chúng ta là Đấng đi trước anh chị em như một đám lửa thiêu hủy. Chính Chúa sẽ hủy diệt họ; Ngài sẽ làm cho họ khuất phục trước mặt anh chị em để anh chị em đánh đuổi và tiêu diệt họ cách nhanh chóng, như CHÚA đã hứa với anh chị em.”
Quyền năng Đức Chúa Trời là lý do Ngài là ngọn “lửa thiêu đốt”, và ngọn lửa ấy thiêu rụi mọi sự ô uế. Sự thánh khiết của Đức Chúa Trời là phần bản tính của Ngài, phân cách Ngài xa khỏi con người tội lỗi.
Sự kiện trên núi Cạt-mên không chỉ là một cuộc đối đầu giữa Ê-li và các tiên tri Ba-anh, nhưng là sự mặc khải công khai về bản chất của Đức Chúa Trời. Việc Ê-li xin lửa không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải do ông đặt ra một thử thách chủ quan, nhưng chính là sự bày tỏ rõ ràng về Đức Chúa Trời trong mối liên hệ Ngài đã nhiều lần phán dạy qua Kinh Thánh. Qua lời cầu xin ấy, tiên tri Ê-li không tìm cách chứng minh bản thân mình, nhưng bởi Lời Ngài. Để dân sự được thấy ai là Đức Chúa Trời chân thật. Điều đó khẳng định rằng Ba-anh và mọi thần tượng đều hư không, trong khi Đức Giê-hô-va là Đấng sống, thánh khiết và toàn năng, chân thật, không thay đổi.
Cũng bởi sự kiện này, Kinh Thánh nhắc nhở mỗi tín nhân rằng Đức Chúa Trời không đáp lời những ước muốn bốc đồng, nhưng Ngài vui lòng hành động khi chúng ta cầu xin dựa trên Lời Ngài. Như Ê-li đã đặt nền tảng đức tin trên Ngũ Kinh, chúng ta ngày nay cũng được kêu gọi đặt mọi sự cầu nguyện trên mặc khải trọn vẹn trong Kinh Thánh. Bởi đó, sự cầu nguyện đích thực không phải là tìm cách lay động ý muốn Đức Chúa Trời, nhưng là hiệp nhất với ý muốn đã được Ngài bày tỏ trong Kinh Thánh. Khi chúng ta nắm chắc Lời Chúa, cầu xin điều phù hợp với lẽ thật và mục đích của Ngài, chúng ta cũng sẽ thấy quyền năng Ngài được bày tỏ, không chỉ để khẳng định đức tin của chúng ta, mà còn để làm sáng Danh Ngài giữa thế gian theo cách mà Ngài đã tái sinh và dành sẵn mọi việc cho chúng ta làm theo trong Đấng Christ.
 
				

