Tại sao Chúa Jesus lại gọi chính mình là “Con Người”?

Danh xưng “Con Người” là điều Chúa Jesus tự chọn để gọi về chính mình Ngài. Ngài tự gọi mình bằng danh xưng này trong các phân đoạn sau:

Ma-thi-ơ 8:20, 9:6, 10:23, 11:19, 12:8, 12:32, 12:40, 13:37, 13:41, 16:13, 16:28, 17:9, 17:22, 19:28, 20:18‑19, 20:28, 24:27, 24:30 (câu then chốt), 24:37, 24:39, 24:44, 25:31, 26:2, 26:24, 26:64 (câu then chốt)

Mác 2:10, 2:28, 8:31, 8:38, 9:9, 9:12, 9:31, 10:33, 10:45, 13:26 (câu then chốt), 14:21, 14:41, 14:62 (câu then chốt)

Luca 5:24, 6:5, 6:22, 7:34, 9:22, 9:26, 9:44, 9:58, 11:30, 12:8, 12:10, 12:40, 17:22, 17:24, 17:26, 17:30, 18:31, 19:10, 21:27, 21:36, 22:22, 22:48, 22:69 (câu then chốt), 24:7

Giăng 1:51, 3:13, 3:14, 5:27, 6:27, 6:53, 6:62, 8:28, 9:35, 12:23, 12:34, 13:31

Công vụ 7:56

Khải Huyền 1:13, 14:14

Nếu chúng ta đọc tất cả những câu này, chúng ta sẽ thấy điều gì đó thú vị về cách danh xưng này được sử dụng. Chúa Jesus dùng nó gần như hoàn toàn trong bối cảnh nói về thẩm quyền, sự phán xét trong tương lai, sự chịu đóng đinh, sự tái lâm hoặc sự sống đời đời. Chúng ta có thể thấy rằng nó được dùng trong mối liên hệ với quyền năng và thẩm quyền của Chúa Jesus.

Danh xưng này đến từ đâu? Có 2 phân đoạn chính mà Chúa Jesus liên hệ với danh xưng này trong các câu Kinh Thánh then chốt phía trên:

Thi Thiên 110:1 – được trích dẫn trong Luca 22:69

Thi Thiên 110:1


CHÚA
phán với Chúa tôi:
“Hãy ngồi bên phải ta,
Cho đến khi ta đặt các kẻ thù ngươi
Làm bệ dưới chân ngươi.”

Luca 22:66-71


66
Đến sáng, hội đồng trưởng lão của dân gồm các thượng tế và các chuyên gia kinh luật họp lại. Họ giải Chúa ra trước hội đồng và hỏi:

67 “Nếu anh là Chúa Cứu Thế, hãy khai cho chúng ta biết!” Nhưng Ngài đáp: “Ta nói, các ông cũng không tin.

68 Ta có hỏi, các ông cũng chẳng trả lời.

69 Nhưng từ nay về sau Con Người sẽ ngự bên phải Đức Chúa Trời quyền năng.”

70 Tất cả đều hỏi: “Vậy, anh có phải là Con Đức Chúa Trời không?” Ngài đáp: “Thì chính các ông nói đó!”

71 Họ bảo nhau: “Chúng ta đâu cần tang chứng nữa vì chính chúng ta đã nghe tận tai lời từ miệng hắn!”

Các câu Kinh Thánh then chốt còn lại đều trích dẫn hoặc liên hệ đến cùng một phân đoạn: Đa-ni-ên 7:13–14

Mác 13:26, 14:62, Ma-thi-ơ 24:30, 26:64 – tất cả đều đề cập đến Con Người “hiện xuống trên mây trời.

Ví dụ:

Mác 14:61-62


61
Nhưng Ngài im lặng, không trả lời chi cả. Vị trưởng tế lại hỏi: “Anh có phải là Chúa Cứu Thế, Con Đức Chúa Trời Phúc Lành không?”

62 Đức Jesus đáp: “Chính Ta! Rồi các ông sẽ thấy [Con Người] [ngự bên phải Đấng Quyền Năng] [hiện xuống trên mây trời].”

Để thật sự hiểu Chúa Jesus đang ám chỉ điều gì, chúng ta cần để ý đến phân đoạn trong Đa-ni-ên 7:13-14:

13 Trong khải tượng ban đêm, tôi nhìn thấy một vị hình dáng [như con người] [ngự đến với mây trời]. Người tiến lại gần, và được đưa vào trình vị Thái Cổ.

14 Ngài trao cho Người quyền thống trị, vinh quang và vương quốc. Mọi người thuộc mọi quốc gia, dân tộc và ngôn ngữ đều phải phụng sự Người. Quyền thống trị của Người còn đời đời, chẳng hề chuyển dịch; vương quốc Người chẳng hề suy vong.

Đoạn này đến từ tiên tri Đa-ni-ên, là người đang trải nghiệm một khải tượng liên quan đến sự trọn vẹn của thời gian qua góc nhìn của bốn Vương Quốc được đại diện bởi bốn con thú. Ở giữa khải tượng này, ngai của Đức Chúa Trời được giới thiệu, và sau đó là sự xuất hiện của một đấng “giống như con người.

Vì vậy, bây giờ chúng ta có thể thấy rằng Chúa Jesus đã kết hợp hai câu Kinh Thánh để tạo nên ý tưởng chính của Ngài về Vương Quốc Đức Chúa Trời trong tương lai, được cai trị bởi Con Người, Đấng sẽ đến trên mây trời.

Khi Chúa Jesus xưng mình là Con Người, trong nhiều tuyên bố đó, Ngài đang bày tỏ một quyền năng và sự phán xét, đặc biệt liên quan đến tận thế. Chúa Jesus đang tự nhận mình là Đấng cai trị bên cạnh Đấng Thượng Cổ (mà chúng ta hiểu là Đức Chúa Cha) và vương quốc của Ngài là dành cho mọi dân tộc, trải dài khắp thế gian và tồn tại đời đời.

Liên quan đến ý tưởng này, Chúa Jesus giảng về Vương Quốc Đức Chúa Trời, điều mà chúng ta thấy trong phân đoạn Đa-ni-ên 7:18: “Nhưng rồi dân thánh của Đấng Tối Cao sẽ nhận lãnh vương quốc và nắm giữ vương quyền đời đời mãi mãi.” Vì vậy trong Cựu Ước, có một vài lời tiên tri về Vương Quốc Đức Chúa Trời trong tương lai, điều đó sẽ dành cho mọi dân tộc, quốc gia và ngôn ngữ. Nhưng trong thời gian của khải tượng của Đa-ni-ên, người ta đã hiểu rằng dân tộc Y-sơ-ra-ên là Vương Quốc của Đức Chúa Trời và dân Giu-đa là Dân của Ngài. Lý do Chúa Jesus chọn danh xưng “Con Người” là để làm trọn chương trình của Đức Chúa Trời: sẽ có một ngày Vương quốc của Đức Chúa Trời được thiết lập cho mọi người ở khắp mọi nơi.

Giờ đây chúng ta hiểu rằng Hội Thánh (tức là tất cả những người thật sự tin Chúa, cả người Do Thái và các dân tộc khác) chính là Vương quốc của Đức Chúa Trời và chương trình của Ngài vẫn chưa hoàn tất trọn vẹn. Vương Quốc của Đức Chúa Trời vẫn đang tiếp tục phát triển và lan rộng khắp thế giới (chúng ta đang chứng kiến sự cai trị thuộc linh của Con Người qua sự lan tỏa của Hội Thánh), nhưng vẫn còn một con thú (hay vương quốc) trong khải tượng đang chống lại Vương Quốc của Đức Chúa Trời (Hội Thánh) trong các câu 21-22: “ 21Khi tôi nhìn, sừng này giao chiến với dân thánh và thắng họ, 22cho đến khi vị Thái Cổ ngự đến, xét xử và minh oan cho dân thánh của Đấng Tối Cao. Đã đến lúc dân thánh nhận lãnh vương quốc

Khải tượng này nhằm đem đến sự an ủi cho chúng ta, vì biết rằng khi bước vào Vương quốc của Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ nhận được chiến thắng sau cùng, bởi chúng ta sẽ thuộc về Vương quốc của Chúa Jesus, Vương quốc sẽ tồn tại đời đời. Không chỉ có vậy, chẳng có vương quốc trần gian hay thế lực thuộc linh nào có thể thắng hơn những ai ở trong Đấng Christ (tức Hội Thánh thật), bởi chính Đấng Christ đã đánh bại các quyền lực thuộc linh và quyền lực của sự chết trên thập tự giá và qua sự phục sinh của Ngài. Niềm hy vọng của người Cơ Đốc là Chúa Jesus sẽ cai trị và trị vì đời đời trong một Vương quốc được thiết lập cách trọn vẹn và sẽ tồn tại mãi mãi. Chúa Jesus đã lấy danh xưng ấy và trích dẫn lời trong Đa-ni-ên 7:13 để bày tỏ rằng chính Ngài là Đấng được Đấng Thượng Cổ ban cho mọi thẩm quyền. Ngài không chỉ tự xưng mình bằng danh xưng đó, nhưng Ngài cũng đã làm trọn và chứng minh rằng chỉ một mình Ngài xứng đáng là Con Người, bởi cớ Ngài đã chết, sống lại và được cất lên trời.