Giả sử có người đến gần và nói rằng Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca và Giăng thực ra không phải là những người đã viết các sách Phúc Âm trong Tân Ước? Nhiều kẻ hoài nghi nói rằng Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca và Giăng không liên quan gì đến các sách Phúc Âm có trong Tân Ước, và rằng những ai đã viết các sách ấy cũng không hề tiếp xúc với lời chứng của nhân chứng mắt thấy tai nghe, cũng không có bằng cớ nào trực tiếp về Đức Chúa Giê-xu.
Có người, như một kẻ hoài nghi tên là Bart Ehrman, tuyên bố rằng các sách Phúc Âm trong Tân Ước không do các nhân chứng mắt thấy chép lại, nhưng do những người sống về sau viết ra. Chứng cớ mà ông ta đưa ra là các tựa đề của những sách ấy được ghi là “Phúc Âm theo…” như Phúc Âm theo Ma-thi-ơ, Phúc Âm theo Mác, v.v. Cách đặt tên như vậy, theo lời ông ta, vốn không phải là điều phổ biến trong thế giới cổ đại. Ông ta nói rằng có một lúc nào đó người ta phải tiêu chuẩn hóa các tựa đề ấy, và khi làm điều đó, họ đã đặt ra các tên Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca và Giăng nhằm kết nối các sách ấy với những nhân vật quen thuộc đối với độc giả mà họ nhắm đến.
Một lần nữa, Bart Ehrman nói như sau: các sách Phúc Âm trong Tân Ước đều được viết ẩn danh. Khi các tín hữu nhận biết rằng họ cần có thẩm quyền sứ đồ, họ gán các sách ấy cho Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca và Giăng. Các học giả vẫn tiếp tục gọi các sách ấy theo bốn cái tên này không phải vì chính họ là những người đã viết, nhưng chỉ vì tiện lợi.
Điều đó đặt ra một thách thức lớn cho những kẻ tin. Phải chăng các sách Phúc Âm thật ra không phải do Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca và Giăng viết ra? Nếu không phải, thì điều đó có ý nghĩa gì cho đức tin, và cho niềm tin nơi sự chân thật của các bản văn ấy? Nhưng đây là điều cần ghi nhớ: có ít nhất ba lý do để chắc chắn rằng Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca và Giăng chính là những người đứng sau các bản văn đó.
Lý do thứ nhất: Lời chứng nhất quán ngoài Tân Ước cho biết các sách Phúc Âm đã được gắn liền với bốn vị ấy ngay từ đầu. Có thể viện dẫn một vài nguồn. Trong thế kỷ thứ hai, đầu thế kỷ đó, có một người tên là Papias ở Hierapolis đã nói như sau về các sách Phúc Âm: Mác, người thông ngôn của Phi-e-rơ, đã viết lại những gì người nhớ được từ Phi-e-rơ. Mác là thông ngôn của Phi-e-rơ, là người phiên dịch cho người. Mác đã chép lại những gì người học từ Phi-e-rơ khi làm chức vụ thông ngôn. Tương tự với Ma-thi-ơ, rằng sách Phúc Âm theo Ma-thi-ơ có thể được truy nguyên về người thâu thuế tên Ma-thi-ơ.
Một nguồn khác trong thế kỷ thứ hai, chỉ cách vài thập kỷ sau khi các sách ấy được viết ra: I-rê-nê thành Lyons viết trong tác phẩm “Chống Lại Các Tà Giáo”, nơi ông đề cập đến Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca và Giăng, và liên kết chúng với chính những người mà các tín hữu tin là tác giả của các sách đó: Ma-thi-ơ người thâu thuế, Mác là người phiên dịch của Si-môn Phi-e-rơ, Lu-ca bạn đồng hành của Phao-lô, và Giăng là sứ đồ.
Vậy nên, bằng cớ bên ngoài cho thấy các sách ấy thực sự được viết bởi những người mà các sách trong Kinh Thánh gán tên. Nhưng không chỉ là bằng cớ bên ngoài, mà còn là các bản thảo cổ xưa. Bart Ehrman, kẻ hoài nghi ấy, nói rằng các sách Phúc Âm đã được lưu hành ẩn danh trong nhiều thập kỷ trước khi được liên kết với Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca và Giăng.
Hãy suy nghĩ: nếu thật sự các bản văn ấy được lưu truyền ẩn danh suốt nhiều thập kỷ, không có tựa đề, thì điều gì đã xảy ra? Hãy lấy một ví dụ. Nghĩ về ban nhạc Led Zeppelin. Năm 1971, họ phát hành một trong những album vĩ đại nhất mọi thời đại. Album đó không có tựa đề rõ ràng, chỉ có bốn biểu tượng làm nhan đề. Bản ghi âm đó được hãng đĩa gọi bằng ba cái tên khác nhau: Led Zeppelin IV, Four Symbols và The Fourth Album. Các fan thì gọi là Untitled, Runes, thậm chí là ZoSo. Ít nhất sáu tựa đề khác nhau cho cùng một album.
Vậy điều đó liên quan gì đến các sách Phúc Âm? Nếu các sách Phúc Âm thực sự đã được lưu truyền một cách ẩn danh, thì lẽ ra trong các bản thảo, sẽ có rất nhiều tên gọi khác nhau. Sách được gọi là “Phúc Âm theo Ma-thi-ơ” hôm nay có thể được gọi là “Phúc Âm theo Anh-rê” bởi một người, hoặc “Phúc Âm theo Phi-líp” bởi một người khác. Người ta có thể đặt nhiều tên khác nhau, hoặc thậm chí không nêu tên tác giả.
Nhưng điều thật sự được thấy là gì? Bắt đầu từ đầu thế kỷ thứ ba, khi các bản thảo còn lại đủ nguyên vẹn để thấy được nhan đề, thì tất cả đều có nhan đề, và tất cả đều gán sách Phúc Âm cho cùng những tác giả: sách Ma-thi-ơ luôn ghi tên Ma-thi-ơ, sách Mác ghi tên Mác, sách Lu-ca ghi tên Lu-ca, sách Giăng ghi tên Giăng. Có một sự nhất quán mà nếu các sách ấy đã lưu hành ẩn danh thì không thể có được.
Lý do sau cùng: nếu các tên tác giả đã được bịa đặt về sau, thì người ta đã không chọn bốn cái tên mà Kinh Thánh hiện có. Có thể chọn Ma-thi-ơ, và chắc chắn chọn Giăng. Nhưng không ai chọn Mác và Lu-ca. Nếu ai đó muốn gắn sách Phúc Âm theo Mác với Phi-e-rơ mà chỉ là bịa đặt, họ đã gọi sách đó là “Phúc Âm theo Phi-e-rơ”. Còn nếu muốn gắn sách Lu-ca với Phao-lô, họ đã gọi là “Phúc Âm theo Phao-lô”, hoặc ít ra là “Phúc Âm theo Ti-mô-thê”, hay hay hơn nữa: “Phúc Âm theo Ti-mô-thê Phao-lô”. Một cái tên thật hay. Nhưng bất kể là gì, không ai sẽ đặt tên là “Phúc Âm theo Lu-ca” nếu Lu-ca không phải là tác giả thật.
Từ buổi ban đầu, các tín hữu đã biết ai là tác giả của những sách này: ấy là Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca và Giăng. Và điều đó có thể tin cậy. Có thể nương cậy nơi sự thật rằng các sách Phúc Âm, ngay từ buổi đầu, đã được biết là do những người có thể chứng thực bằng mắt thấy tai nghe, hoặc có liên hệ trực tiếp với những người như thế.
Dr. Timothy Paul Jones – Giáo sư Mục vụ Gia đình Cơ Đốc, Southern Baptits Seminary – Honest Answers