Hãy cùng lượt lại bối cảnh của câu chuyện trong Giăng 6.
Sau khi Chúa Jesus đi đến Ti-bê-ri-át (Gi 6:1), Ngài đã lên núi cùng với các các môn đồ Ngài. Lúc bấy giờ cũng có một đoàn dân, đã từng chứng kiến Ngài làm những dấn lạ, đi theo.
Tại đây Ngài đã thực hiện một phép lạ hoá từ 5 cái bánh và 2 con cá – khẩu phần ăn của một cậu bé, thành bữa ăn cho 5000 người. Phép lạ này không chỉ dừng lại ở việc đáp ứng bữa ăn cơ bản, nhưng Kinh Thánh ghi chính xác rằng mọi người có thể ăn bao nhiêu tuỳ ý và kết quả là mọi người đều ăn no nê.
Tại sao Chúa lại bảo môn đồ Ngài đi nhặt bánh mà không phải là người khác?
Theo một lối hiểu phổ thông nhất mà chúng ta luôn bắt gặp đó là: ‘Ngài không muốn chúng ta phí phạm đồ ăn. Vì Ngài đã bắt đầu với sự tạ ơn trên thức ăn nên Ngài không muốn chúng ta kết thúc với sự vô ơn trên thức ăn.’
Lối phân tích này không sai, nhưng nếu chỉ dừng lại ở đây liệu chúng ta có quá vội vàng mà bỏ qua ý nghĩa nào đó sâu sắc hơn không? Theo cách lý luận thông thường nhất mà Disciple Gen luôn tiếp cận với các tường thuật đơn giản về Chúa Jesus Christ trong sách Phúc Âm, chúng tôi luôn hỏi rằng: ‘Liệu Chúa Jesus có thực sự có một sự dạy dỗ tầm thường đến vậy?’
Vậy nên hãy cùng xem xét một luận điểm khác để có thể hiểu sâu sắc hơn về ý của Chúa Jesus khi Ngài ‘yêu cầu môn đồ nhặt bánh’ trong câu chuyện này.
Trước hết, để hiểu được ý tưởng này của Chúa chúng ta cần thêm dữ kiện. Nếu chúng ta không chạm đến hạ văn (phần sau của đoạn văn) mà Giăng cung cấp, có lẽ chúng ta sẽ hoàn toàn không hiểu yêu cầu mà Chúa bảo các môn đồ Ngài làm ở đây có ý nghĩa gì. Tại đây, Giăng cung cấp một bài giảng của Chúa Jesus về câu chuyện của tổ phụ họ đã sống nhờ Ma-na trong giai đoạn lang thang trong hoang mạc 40 năm, sau khi được cứu ra khỏi Ai Cập.
Nhờ phần dạy dỗ của Chúa Jesus chúng ta tin tưởng rằng, nếu Ngài thực sự chỉ nói môn đồ của Ngài làm hành động này, đồng nghĩa với việc Ngài muốn chính môn đồ của Ngài là người kinh nghiệm điều Ngài dạy hơn ai hết. Vì nội trong Giăng 6, có đến bốn lần chỉ rõ về việc Chúa biết rõ kết quả của tất cả mọi người sau khi Ngài dạy dỗ xong là như thế nào (Gi 6:5, 61, 64, 70). Nên việc Ngài có chủ đích trong yêu cầu này không phải là một điều quá lạ.
Thứ hai, trong trường hợp này, chính nhóm môn đồ Ngài, một cách thực tế nhất, họ thực sự đã được gợi nhớ lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra với tổ phụ của họ – mà chính Chúa Jesus sẽ nhắc lại và lấy đó mà dạy dỗ họ trong phần sau của câu chuyện đó.
Trong cách Chúa Jesus dạy dỗ, chúng ta nhận thấy tính độc đáo mà phương pháp Ngài đã sử dụng mang lại trong suốt thời gian thi hành chức vụ trên đất với môn đồ Ngài. Ngài luôn nhắm đến sự hiệu quả của việc dạy dỗ trong quá trình đào tạo. Mặc dù trong câu chuyện này, đã có một số người lập luận rằng Chúa thật chẳng phải là người giảng dạy tốt khi ‘nhiều môn đệ Ngài đã rút lui’ (Gi 6:66). Và những lập luận như vậy, chỉ đang thể hiện rõ việc họ không thực sự hiểu biết rõ về Chúa Jesus cũng như phong cách dạy dỗ và đào tạo môn đồ của Ngài.
Có thể hiểu rằng, việc nhiều môn đồ rút lui, vì vốn từ ban đầu các môn đồ ấy đã không chấp nhận lời dạy đó vì họ chẳng tin Ngài (Gi 6:60). Họ thực sự đã bất mãn về lời dạy của Ngài.
Giăng 6:61
Nhưng Đức Jesus tự biết các môn đệ đang càu nhàu về việc đó, liền bảo họ: “Điều nầy làm các con bất mãn sao?”
Nhưng trên phương diện chiến lược hơn, các sách Phúc Âm cho chúng ta thấy Chúa Jesus có những sự tập trung và đầu tư sâu sắc hơn cho nhóm 12 môn đồ (thường được gọi là nhóm 12), vì chính họ cần sự đầu tư này hơn ai hết cho sứ mạng trong tương lai. Nhóm môn đồ cốt lõi này (ngoại trừ Giu-đa – Gi 6:71) sẽ được Ngài sai phái để đem Phúc Âm ra khắp đất. Chính tác giả Giăng (cũng thuộc nhóm 12 sứ đồ) đã cung cấp một dữ kiện để hỗ trợ cho lập luận này, Trong Giăng 14:12:
Thật vậy, Ta bảo các con: Người nào tin Ta, thì cũng sẽ làm những việc Ta làm, và còn làm những việc vĩ đại [1] hơn nữa, vì Ta trở về cùng Cha.
[1] ‘Việc vĩ đại’ ở đây là đem Phúc Âm cứu rỗi của Ngài ra khắp đất. Chính họ là những ngời sẽ bắt đầu làm sóng Phúc Âm và sự chinh phục của Vương Quốc Đức Chúa Trời từ Giê-ru-sa-lem, Giu-đê, Sa-ma-ri, tận cùng trái đất. (Công Vụ 1:8)
Thông thường chúng ta luôn chỉ muốn thảo luận riêng về phương diện thuộc linh – đây là phần không thể không nhắc đến vì là tối quan trọng,mà loại bỏ hay làm cho yếu đi phần còn lại. Nhưng trong phương diện thuộc thể, Chúa Jesus thực sự là một người Thầy vĩ đại. Cách Ngài dạy dỗ môn đồ đã thật sự đạt một hiệu quả rất lớn. Ở trong Gi 6:67, chúng ta thấy được kết quả của sự dạy dỗ đó là một tác động lớn và đầy ngoạn mục trên 12 môn đồ của Ngài.
Giăng 6:67-69
Đức Jesus mới hỏi mười hai sứ đồ: “Còn các con cũng muốn bỏ đi sao?” Si-môn Phê-rơ thưa: “Lạy Chúa, chúng con còn theo ai nữa? Chúa có lời sự sống vĩnh phúc! Chúng con đã tin và biết chắc chính Chúa là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời.”
Vậy nên, về phương diện thực tế, chúng ta tin cậy rằng việc Chúa Jesus đã ‘dạy dỗ’ môn đồ một cách có chủ đích, và sự dạy dỗ của Ngài cũng đi đôi với việc bảo môn đồ phải ‘thực hành’. Nhờ đó, hơn ai hết, các môn đồ của Ngài sẽ có được trí hiểu và kinh nghiệm sâu sắc hơn những lời Ngài dạy. Hầu cho họ sẽ gia tăng thêm đức tin và kinh nghiệm hơn và Thầy của họ chính là Đấng Mê-si được phán hứa từ trước mà chính họ là những người được khải tỏ đầu tiên trên đất.
