Trong Gi 1:1, “Ngôi Lời” nghĩa là gì?

Phần mở đầu sách Phúc Âm Giăng đem đến cho chúng ta cái nhìn sâu sắc về bản chất của Đức Chúa Trời, đặc biệt là cách Đức Chúa Trời Con vận hành trong bản chất của Đức Chúa Trời. Khi chúng ta nghiên cứu Kinh Thánh một cách đầy đủ, chúng ta bắt đầu thấy Đức Chúa Trời được bày tỏ như Ba Ngôi riêng biệt, tồn tại đời đời và có những vai trò khác nhau. Khái niệm về “Ngôi Lời” được cho thấy là một Ngôi vị trong Đức Chúa Trời, đóng vai trò chủ chốt trong công cuộc sáng tạo.

Và Giăng 1:14 cho chúng ta thấy rằng cùng một Ngôi vị của Đức Chúa Trời được gọi là “Ngôi Lời” ấy đã trở nên xác thịt và sống giữa loài người. Đó chính là Chúa Jesus, Con Đức Chúa Trời, nhưng cũng là một con người. Như vậy, chúng ta hiểu rằng Ngôi vị của Đức Chúa Trời được gọi là “Ngôi Lời” chính là Đức Chúa Con — Chúa Jesus — Đấng vốn đời đời là Đức Chúa Trời, nhưng tại thời điểm cụ thể trong lịch sử đã giáng sinh bởi trinh nữ Ma-ri, trở nên một con người.

Một câu hỏi được đặt ra: Danh xưng “Ngôi Lời” có phải chỉ về Kinh Thánh không? Chúng ta thường dùng cách nói rằng Kinh Thánh là “Lời Đức Chúa Trời”, nên có vẻ như đang nói về cùng một điều. Nhưng nếu chúng ta tìm hiểu sâu hơn về mối liên hệ có thể có giữa “Ngôi Lời” và sự sáng tạo, chúng ta có thể hiểu đó là một điều khác.

Ví dụ, nếu chúng ta đơn giản hóa “Ngôi Lời” chỉ là Kinh Thánh, thì sẽ dẫn đến một hình ảnh kỳ lạ: một cuộn sách hay một quyển sách sống trên thiên đàng. Điều này dường như không phải như vậy.

Trọng tâm của “Ngôi Lời” trong công cuộc sáng tạo không phải là một cuộn sách hay quyển sách, mà là “tiếng phán” của Đức Chúa Trời.

Hãy nhìn vào Sáng-thế Ký 1 và 2. Khi bạn đọc, bạn sẽ thấy một số yếu tố quan trọng trong câu chuyện.

  • Thứ nhất, chúng ta thấy Thánh Linh của Đức Chúa Trời trong Sáng-thế Ký 1:2 và Sáng-thế Ký 2:7.
  • Thứ hai, chúng ta thấy cụm từ “Đức Chúa Trời phán” được lặp đi lặp lại. Điều chúng ta thấy trong câu chuyện này là một bức tranh bày tỏ hoạt động của Đức Chúa Trời trong việc sáng tạo vũ trụ diễn ra qua “Ngôi Lời” được phán ra, cùng với Thánh Linh của Đức Chúa Trời thực hiện sự sống, đặc biệt khi hơi thở của Đức Chúa Trời làm A-đam trở nên một sinh linh sống.

Ngay từ đầu Kinh Thánh, đã có một sự mầu nhiệm về hoạt động của Đức Chúa Trời. Tại sao Ngài lại phán để sáng tạo? Tại sao lại có Thánh Linh? Câu chuyện sáng tạo không cho chúng ta câu trả lời trực tiếp cho những mầu nhiệm này, nhưng Cựu Ước phát triển những câu trả lời ấy qua các câu chuyện, lời tiên tri và khải tượng tiên báo về Đấng Christ (Đấng Mê-si).

Tân Ước tiếp nối những lời tiên báo này và cho chúng ta thấy sự ứng nghiệm của tất cả những mầu nhiệm ấy trong Chúa Jesus thành Na-xa-rét, Đấng mang nhiều danh hiệu: Con Người, Con Đức Chúa Trời, Đấng Christ (Đấng Mê-si), Sứ Giả, Đấng Chăn Chiên lớn, Nhà Tiên Tri, Vua, và Thầy Tế Lễ. Có nhiều chỗ khác trong Kinh Thánh cho chúng ta thấy bản chất và phẩm chất của Chúa Jesus, nhưng danh xưng “Ngôi Lời” liên hệ rõ ràng nhất Chúa Jesus với câu chuyện sáng tạo và cho chúng ta một nền tảng vững chắc rằng Chúa Jesus chính là Đức Chúa Trời, Đấng đã tồn tại đời đời.